Nhắc đến Nguyễn Nhật Ánh là cả một bầu trời tuổi thơ đầy màu sắc. Không biết với mọi người thế nào chứ với mình thì mãi đến khi bước vào cấp 3 thì mới biết đến ông. Chắc một phần vì ở cấp 2 mình chỉ đọc truyện tranh là chính, nào là Conan, Doraemon, Yaiba các kiểu mà đa số là mượn từ những đứa bạn. Hồi ấy nhà làm gì có điều kiện để mua truyện đâu, nên toàn bộ là đi đọc ké thôi.
Mãi đến khi lên đến cấp 3 mới biết đến Hoa Học Trò, Nhật Ký Công Chúa, Harry Potter rồi Nguyễn Nhật Ánh cũng như hàng loạt series có tiếng thời đó (tầm năm 2009 2010 thì phải). Vì hồi cấp 3 trường ở gần các nhà sách, và đi học xa nên mẹ cho thêm ít tiền tiêu vặt, thế là nhịn ăn để mua sách. Thêm nữa là ở kí túc xá, mỗi phòng đâu 10 đứa, mà nhiều đứa là mọt sách nữa nên ôi phải nói là tài nguyên dồi dào lắm. Cứ mượn rồi đi đổi sách đọc xuyên ngày xuyên đêm thôi.
Một trong những nhà văn được mình yêu thích hồi ấy là Nguyễn Nhật Ánh vì lối viết truyện thân thương mà nhẹ nhàng, ông thường hay viết về động vật để nói chuyện con người. Có lẽ nhiều người không thích đâu, nhưng bản thân mình lại thấy rất hay bởi con người rất ngại nói về chính bản thân mình, nhưng khi thấy bản thân được phản ánh qua những chú cún chú mèo thì lại thấy xấu hổ trăm phần. Nói chung đọc mà nghiền ngẫm mà thấy được hình ảnh của bản thân thì cũng còn cứu chữa được, chứ đọc mà không nhận ra thì chắc mất não luôn rồi.
Mình đọc cuốn sách này lâu rồi, nhưng dạo gần đây nhận ra bệnh não cá của mình nặng quá, nên phải nghe lại để nhớ xem nội dung như thế nào. Và nghe xong rồi thì phải viết lại chứ không vài hôm lại không nhớ mình đã đọc gì.
|
Màu trắng rõ ràng là Suku, ngậm giỏ hoa hồng là Ê-Mê, con chó lạc loài chắc là Pig,
còn Ba-tô với Haili thì mình chịu không phân biệt được :D |
Chuyện này Nguyễn Nhật Ánh viết về năm con cún cùng sống trong một mái nhà của chị Ni (nhân vật này sẽ còn xuất hiện trong cuốn sách "Tôi là Bê-tô" mà mình sẽ review sau). Nhà chị Ni lúc này có mẹ chị Ni, ba chị Ni, anh Nghé và chị Ni. Nói chung là một gia đình dễ thương, yêu thương động vật và tràn đầy tình cảm sống với 5 chú chó đáng yêu: Suku, Ba-tô, Haili, Ê-Mê và Pig.
Toàn bộ câu chuyện sẽ được kể qua góc nhìn của Ba-tô chú chó có ngoại hình có lẽ không nổi bật trong cả đám, cả một chút tự ti về bản thân nhưng có lẽ vì sự tự ti đó chú đã thu mình lại và nhìn mọi việc từ xa. Chính vì thế chú thấy được mọi thứ diễn ra xung quanh mình, và đó cũng là lý do mà có cuốn sách này.
Theo lời kể của Ba-tô thì Suku là một con chó rất đẹp, với bộ lông màu trắng và sự đáng yêu đã khiến trái tim của bao người ngây ngất.Thế nhưng nó lại có cái tật là cắn bậy, nạn nhân của nó Tây, Ta, Việt Kiều có cả, ấy vậy cũng không thể làm mọi người ghét nó được, vì nó là một con chó đáng yêu và mắc bệnh nhớ con người.
Sau Suku thì gia đình chị Ni mang Ba-tô, Haili, Ê-Mê và Pig về cùng bầu bạn. Haili là một con chó đẹp, được mọi người yêu quý nhưng lại ham mê quyền lực, muốn được là kẻ thống trị dù nó chỉ là một con cún cái. Ê-Mê thì lại là kẻ sống không theo khuôn phép, nó chỉ làm những gì nó thích, chính vì thế mà nó với Haili cắn nhau hoài, vì một kẻ muốn thống trị còn một đứa thì không khuất phục. Tụi nó cắn nhau tới mức nhà chị Ni phải cách ly ra, họ sợ một ngày hai con đều phải mất mạng. Coi bộ hung dữ với tinh thần chiến đấu rực lửa thế thôi chứ Ê-Mê rất là nghệ sĩ, nó thích uống cafe sữa của ba chị Ni, thích nghe hát và con ngậm cả giỏ hoa hồng tặng ba chị Ni mỗi khi ông kết thúc sô diễn. Tên tựa sách chính là Ê-Mê đó các bạn ạ.
Còn Pig là giống chó săn, hồi trước hay bị Suku ăn hiếp nên giờ nó hơi nhút nhát, ấy vậy mà dòng máu chảy trong huyết quản của ẻm vẫn là chó săn thứ thiệt nhé. May nhờ Pig xông pha huyết chiến thì cả đám bốn đứa (Haili, Ba-tô, Suku và nó) đã bỏ mạng với bọn chó hoang rồi. Sau đó thì nó cũng suýt lìa đời luôn, mà nhờ nó đau nên Haili với Ê-Mê mới làm lành nữa đấy. Ngoài ra nó còn là một con chó biết phân biệt người gian và tự chữa bệnh bằng các loại cây cỏ - trông nó cứ như là bác sĩ thực thụ vậy.
Kể sơ sơ thế thôi, chứ không lại spoil hết cả truyện, mình cảm cảm nhận từng chú chó có tính tình của con người. Suku có những tật xấu không thể sửa chữa và có những lúc phải thốt lên mắng nó là đứa "ăn cháo đá bát" khi nó liên tục cắn những người quan tâm nó, hay những lúc nó là con đầu đàn nhưng lại vô dụng, ăn uống cho mập thây rồi đến lúc không đánh nhau nổi với bọn chó hoang. Nhưng lại thấy nó đáng yêu khi nhớ nhung con người.
Haili có sự tham vọng, ham mê thống trị nhưng lại vô cùng dũng cảm khi đối mặt với bọn chó hoang và cũng nhận ra rằng quyền lực không phải là tất cả, để làm hòa với Ê-Mê và cùng lo lắng cho Pig. Trái với Haili thì Ê-Mê là đứa không không màng quyền lực, nhưng cũng không yếu đuối, nó sẵn sàng đứng lên chống lại con đầu đàn nếu nó muốn, nó như một người nghệ sĩ sống theo chân lý và theo cảm xúc của bản thân.
Còn Pig thì có sự rụt rè, nhút nhát nhưng lại tinh tế đến vô cùng. Và ẩn sâu bên trong nó là sự dũng cảm và quyết đoán. Bản thân mình khi đọc đến đoạn hỗn chiến đó chỉ mong con Ê-Mê xổng chuồng ra cứu cả bọn, chứ không nghĩ được Pig lại chính là người hùng. Đúng là những khả năng tiềm ẩn chỉ bộc lộ vào lúc nguy cấp nhất mà thôi.
Còn Ba-tô thì lại là một con chó khiêm nhường, nó dành phần lớn cuốn sách để kể về nhà chị Ni, kể về những con chó khác, nhưng tới lượt nó thì lại rất gọn gẽ. Toàn bộ câu chuyện nó nhìn với ánh mắt thân thương chứ không hề mang vẻ ganh tị hay đố kị gì. Cảm giác nó là đứa hiểu chuyện và nhìn đời bằng con mắt lạc quan thế nào ấy.
Ôi không biết diễn tả như thế nào cho hết ấy, thôi bạn cứ tìm đọc đi, xong rồi sẽ cảm nhận được thôi. Nói chung là một cuốn sách hay đáng để đọc và suy ngẫm.
25.07.19
Gin