Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019

Finding Audrey - Hành trình tìm lại chính mình của cô bé với cặp kính đen

Đây là cuốn sách tiếng Anh đầu tiên mà mình đọc, mà có lẽ cũng không phải là cuốn đầu tiên nhưng theo trí nhớ hiện tại của mình là cuốn đầu tiên nên thôi cứ xem là vậy đi (haha). Cuốn sách này mình mượn của Nina – chị đồng nghiệp người Malaysia. Nói tới đây mới thấy nước người ta đã đi tới tận đâu rồi, nào là tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai, và tất cả mọi nhân viên người Malaysia ở công ty mình đều đọc sách tiếng Anh mặc dù họ vẫn sử dụng Malay – ngôn ngữ riêng của họ. Có lượn lờ trên các website để xem sách thì chủ yếu cũng là tiếng Anh thôi.

Mà thôi gạt chuyện đó qua một bên, mình sẽ nói về cuốn sách mà mình vừa hoàn thành xong với tốc độ rùa bò. Nhưng nhìn chung đây là một cuốn sách rất dễ thương với ngôn từ dễ hiểu và đơn giản, nên không khiến mình bị ngại và chán nản trong quá trình đọc nhưng mình cũng mất một tuần để hoàn thành nó.
Audrey và hành trình tìm kiếm chính mình


Đây là câu chuyện về cô bé Audrey bị chứng bệnh sợ giao tiếp xã hội (Social Anxiety), cô bé không thể rời khỏi nhà, thậm chí đeo kính râm ngay cả ở trong nhà của mình. Và Linus – cậu bạn của anh trai cô đã bước vào đời cô, cùng với những tình cảm, sự quan tâm chân thành và nụ cười hình miếng cam, Linus đã kéo cô ra khỏi khoảng tối và trở về với cuộc sống bình thường đầy màu sắc với Starbuck là sự khởi đầu

Song song với hành trình đấu tranh với căn bệnh của Audrey, là trận chiến không ngừng nghỉ của cha mẹ và các cô cậu tuổi teen – cụ thể ở đây là Frank (anh trai của Audrey). Không dễ dàng gì để có thể hiểu và hòa hợp với các cô cậu đang tuổi mới lớn, đầy bồng bột và sự trỗi dậy. Nhiều lúc những tưởng mối quan hệ giữa mẹ và Frank đi vào bế tắc không thể hàn gắn được (đỉnh điểm là bà đã đập tan cái máy tính vì Frank chơi game và lừa dối bà). Nhưng thời gian đã khiến họ hiểu nhau hơn, và hình như Audrey chính là sợi dây kết nối giữa họ.

Bản thân mình thấy tác giả rất khéo léo để không một nhân vật nào trong chuyện bị ghét cả. Có đôi lúc mình thấy ba của Audrey thật yếu đuối và không nghiêm khắc để đủ trấn áp Frank, mẹ Audrey thì quá cảm xúc và tin vào những trang báo lá cải, Frank thì ích kỉ và quá không hiểu chuyện. Nhưng sau đó qua từng trang viết, mình chợt nhận ra nhiều thứ, và thêm yêu những con người ấy. Ba Audrey trái lại với tính tình nóng nảy của vợ lại là một người ôn hòa, ông luôn cố gắng không đẩy những cuộc cãi vã đi vào ngõ cụt nhưng đôi khi vẫn còn thờ ơ và quá tập trung cho công việc. Mẹ Audrey cũng chỉ vì quá thương yêu gia đình, tâm lý cũng gặp khó khăn khi sự khác biệt giữa thế hệ và thời đại khiến bà không thể bắt kịp với các con của mình. Frank đôi khi ích kỉ khi muốn Audrey làm bạn với Linus mặc dù hiểu rõ chứng bệnh của cô chỉ vì cậu muốn được mẹ cho phép chơi game, và sẽ dễ dàng hơn nếu lấy Audrey làm cái cớ, nhưng cũng chính cậu là người đã dũng cảm cùng Audrey đi đối mặt với gia đình của cô bạn đã bạo hành  Audrey.

Còn về phần Audrey, cô bé cũng rất dũng cảm khi thực hiện nhiệm vụ quay phim của mình, tuy mọi thứ đều có một chút xúc tác của tình cảm ngây thơ. Nhưng không phủ nhận mình rất sợ, sợ chuyện gì đó xảy ra khi cô bé đang dần tốt hơn, thì Linus sẽ đi mất hoặc chuyện gì đó đáng sợ xảy ra khiến cô bé lại chui vào vỏ ốc một lần nữa. Nhưng may mắn là chuyện tình cảm của cô và Linus vẫn tốt đẹp dù có cãi vã, khóc lóc hay hiểu lầm.

Câu chuyện kết thúc một cách nhẹ nhàng dù rằng ai cũng thắc mắc không hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến căn bệnh của Audrey, tò mò không biết cô bé đã phải trải qua những gì. Nhưng có lẽ điều đó cũng không cần thiết, vì để biến cô bé thành một người luôn sợ hãi và đeo kính râm ngay cả trong căn nhà của mình thì cũng là một chuyện không tốt đẹp gì. Thay vì biết để thêm mất niềm tin vào cuộc sống thì cứ xem hành trình của Audrey vượt qua tất cả mọi sợ hãi bằng tình yêu thương, sự động viên của tất cả mọi người yêu thương cô bé. Như vậy là quá đủ rồi.

Còn về bản thân mình, khoảng thời gian gần đây cũng gặp khá nhiều chuyện rắc rối và mệt mỏi nên đây là cuốn sách nhẹ nhàng giúp mình mỉm cười. Cuộc sống thì sẽ có khó khăn, có đau khổ nhưng đừng nhìn về quá khứ quá nhiều, đừng chỉ cố tìm hiểu lý do khiến mình đau khổ mà hãy dũng cảm vượt qua nó, từng ngày từng giờ với những người mà mình yêu thương.

Nếu có thời gian thì bạn nên tìm đọc, nó giúp bạn hiểu ra nhiều thứ lắm đấy. À nếu bạn đã là ba, là mẹ và bế tắc trong chuyện không thể hiểu được con của mình và mong muốn cải thiện mối quan hệ giữa bạn và các cô cậu tuổi teen ấy thì cuốn sách này sẽ giúp bạn ít nhiều. Tuy là khác nhau về văn hóa, phong tục nhưng tâm lý của con người thì luôn giống nhau. Chúc các bạn tìm được câu trả lời cho mình.

26.07.19
Gin.

Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng - Sự đáng yêu không thể chối từ

Nhắc đến Nguyễn Nhật Ánh là cả một bầu trời tuổi thơ đầy màu sắc. Không biết với mọi người thế nào chứ với mình thì mãi đến khi bước vào cấp 3 thì mới biết đến ông. Chắc một phần vì ở cấp 2 mình chỉ đọc truyện tranh là chính, nào là Conan, Doraemon, Yaiba các kiểu mà đa số là mượn từ những đứa bạn. Hồi ấy nhà làm gì có điều kiện để mua truyện đâu, nên toàn bộ là đi đọc ké thôi.

Mãi đến khi lên đến cấp 3 mới biết đến Hoa Học Trò, Nhật Ký Công Chúa, Harry Potter rồi Nguyễn Nhật Ánh cũng như hàng loạt series có tiếng thời đó (tầm năm 2009 2010 thì phải). Vì hồi cấp 3 trường ở gần các nhà sách, và đi học xa nên mẹ cho thêm ít tiền tiêu vặt, thế là nhịn ăn để mua sách. Thêm nữa là ở kí túc xá, mỗi phòng đâu 10 đứa, mà nhiều đứa là mọt sách nữa nên ôi phải nói là tài nguyên dồi dào lắm. Cứ mượn rồi đi đổi sách đọc xuyên ngày xuyên đêm thôi. 

Một trong những nhà văn được mình yêu thích hồi ấy là Nguyễn Nhật Ánh vì lối viết truyện thân thương mà nhẹ nhàng, ông thường hay viết về động vật để nói chuyện con người. Có lẽ nhiều người không thích đâu, nhưng bản thân mình lại thấy rất hay bởi con người rất ngại nói về chính bản thân mình, nhưng khi thấy bản thân được phản ánh qua những chú cún chú mèo thì lại thấy xấu hổ trăm phần. Nói chung đọc mà nghiền ngẫm mà thấy được hình ảnh của bản thân thì cũng còn cứu chữa được, chứ đọc mà không nhận ra thì chắc mất não luôn rồi.

Mình đọc cuốn sách này lâu rồi, nhưng dạo gần đây nhận ra bệnh não cá của mình nặng quá, nên phải nghe lại để nhớ xem nội dung như thế nào. Và nghe xong rồi thì phải viết lại chứ không vài hôm lại không nhớ mình đã đọc gì.

Màu trắng rõ ràng là Suku, ngậm giỏ hoa hồng là Ê-Mê, con chó lạc loài chắc là Pig,
còn Ba-tô với Haili thì mình chịu không phân biệt được :D

Chuyện này Nguyễn Nhật Ánh viết về năm con cún cùng sống trong một mái nhà của chị Ni (nhân vật này sẽ còn xuất hiện trong cuốn sách "Tôi là Bê-tô" mà mình sẽ review sau). Nhà chị Ni lúc này có mẹ chị Ni, ba chị Ni, anh Nghé và chị Ni. Nói chung là một gia đình dễ thương, yêu thương động vật và tràn đầy tình cảm sống với 5 chú chó đáng yêu: Suku, Ba-tô, Haili, Ê-Mê và Pig.

Toàn bộ câu chuyện sẽ được kể qua góc nhìn của Ba-tô chú chó có ngoại hình có lẽ không nổi bật trong cả đám, cả một chút tự ti về bản thân nhưng có lẽ vì sự tự ti đó chú đã thu mình lại và nhìn mọi việc từ xa. Chính vì thế chú thấy được mọi thứ diễn ra xung quanh mình, và đó cũng là lý do mà có cuốn sách này.

Theo lời kể của Ba-tô thì Suku là một con chó rất đẹp, với bộ lông màu trắng và sự đáng yêu đã khiến trái tim của bao người ngây ngất.Thế nhưng nó lại có cái tật là cắn bậy, nạn nhân của nó Tây, Ta, Việt Kiều có cả, ấy vậy cũng không thể làm mọi người ghét nó được, vì nó là một con chó đáng yêu và mắc bệnh nhớ con người. 

Sau Suku thì gia đình chị Ni mang Ba-tô, Haili, Ê-Mê và Pig về cùng bầu bạn. Haili là một con chó đẹp, được mọi người yêu quý nhưng lại ham mê quyền lực, muốn được là kẻ thống trị dù nó chỉ là một con cún cái. Ê-Mê thì lại là kẻ sống không theo khuôn phép, nó chỉ làm những gì nó thích, chính vì thế mà nó với Haili cắn nhau hoài, vì một kẻ muốn thống trị còn một đứa thì không khuất phục. Tụi nó cắn nhau tới mức nhà chị Ni phải cách ly ra, họ sợ một ngày hai con đều phải mất mạng. Coi bộ hung dữ với tinh thần chiến đấu rực lửa thế thôi chứ Ê-Mê rất là nghệ sĩ, nó thích uống cafe sữa của ba chị Ni, thích nghe hát và con ngậm cả giỏ hoa hồng tặng ba chị Ni mỗi khi ông kết thúc sô diễn. Tên tựa sách chính là Ê-Mê đó các bạn ạ.

Còn Pig là giống chó săn, hồi trước hay bị Suku ăn hiếp nên giờ nó hơi nhút nhát, ấy vậy mà dòng máu chảy trong huyết quản của ẻm vẫn là chó săn thứ thiệt nhé. May nhờ Pig xông pha huyết chiến thì cả đám bốn đứa (Haili, Ba-tô, Suku và nó) đã bỏ mạng với bọn chó hoang rồi. Sau đó thì nó cũng suýt lìa đời luôn, mà nhờ nó đau nên Haili với Ê-Mê mới làm lành nữa đấy. Ngoài ra nó còn là một con chó biết phân biệt người gian và tự chữa bệnh bằng các loại cây cỏ - trông nó cứ như là bác sĩ thực thụ vậy.

Kể sơ sơ thế thôi, chứ không lại spoil hết cả truyện, mình cảm cảm nhận từng chú chó có tính tình của con người. Suku có những tật xấu không thể sửa chữa và có những lúc phải thốt lên mắng nó là đứa "ăn cháo đá bát" khi nó liên tục cắn những người quan tâm nó, hay những lúc nó là con đầu đàn nhưng lại vô dụng, ăn uống cho mập thây rồi đến lúc không đánh nhau nổi với bọn chó hoang. Nhưng lại thấy nó đáng yêu khi nhớ nhung con người. 

Haili có sự tham vọng, ham mê thống trị nhưng lại vô cùng dũng cảm khi đối mặt với bọn chó hoang và cũng nhận ra rằng quyền lực không phải là tất cả, để làm hòa với Ê-Mê và cùng lo lắng cho Pig. Trái với Haili thì Ê-Mê là đứa không không màng quyền lực, nhưng cũng không yếu đuối, nó sẵn sàng đứng lên chống lại con đầu đàn nếu nó muốn, nó như một người nghệ sĩ sống theo chân lý và theo cảm xúc của bản thân. 

Còn Pig thì có sự rụt rè, nhút nhát nhưng lại tinh tế đến vô cùng. Và ẩn sâu bên trong nó là sự dũng cảm và quyết đoán. Bản thân mình khi đọc đến đoạn hỗn chiến đó chỉ mong con Ê-Mê xổng chuồng ra cứu cả bọn, chứ không nghĩ được Pig lại chính là người hùng. Đúng là những khả năng tiềm ẩn chỉ bộc lộ vào lúc nguy cấp nhất mà thôi.

Còn Ba-tô thì lại là một con chó khiêm nhường, nó dành phần lớn cuốn sách để kể về nhà chị Ni, kể về những con chó khác, nhưng tới lượt nó thì lại rất gọn gẽ. Toàn bộ câu chuyện nó nhìn với ánh mắt thân thương chứ không hề mang vẻ ganh tị hay đố kị gì. Cảm giác nó là đứa hiểu chuyện và nhìn đời bằng con mắt lạc quan thế nào ấy.

Ôi không biết diễn tả như thế nào cho hết ấy, thôi bạn cứ tìm đọc đi, xong rồi sẽ cảm nhận được thôi. Nói chung là một cuốn sách hay đáng để đọc và suy ngẫm.

25.07.19
Gin



DAY 02: MY FAVE BELONGING


My fave belonging – tạm dịch là những thứ mà bạn yêu thích. Đối với bản thân mình thì có rất nhiều thứ mà mình yêu thích từ xưa tới nay, nhưng chắc đơn giản nhất là viết về những thứ mình thích bây giờ và trở thành vật bất ly thân.

Vị trí số 1, có lẽ không gì có thể thay thế chiếc điện thoại 6s plus thân yêu đã gắn bó với mình hơn hai năm qua. Tuy hơi bất tiện là dung lượng bộ nhớ hơi ít, chỉ có 16GB thôi, hồi ấy mà mua cái 64GB thì đã tốt biết bao nhiêu, mà nghĩ lúc ấy mới vừa ra trường, làm ở công ty thứ hai, mức lương còn đang lèng èng khoảng 6 triệu đồng thì mua cái điện thoại hàng 99% (gọi là second hand đó) ở mức gần 9 triệu đã là một sự nhịn ăn nhịn uống rồi. Nhưng cũng công nhận sự đầu tư ấy không hề vô ích, nó là người bạn đồng hành của mình trên khắp mọi nẻo đường. Từ Facebook, chụp hình, cho đến lưu giữ lại những khoảnh khắc vui vẻ hay liên lạc với gia đình, bạn bè. Mặc dù đã có lúc nghịch dại làm hư màn hình thay cả hơn 2 triệu và nâng giá trị của chiếc điện thoại lên bằng 2 tháng lương. Ôi cũng đau đớn lắm, nhưng tại ngáo quá thì phải chịu thôi chứ sao bây giờ. Cũng bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng vẫn còn gắn bó lắm, nhiều lúc nghĩ đổi cái khác nhưng thấy tốn kém quá lại thôi, đợi khi nào Apple cạch mặt thì mới đổi sau.

Đứa con gái nào mà thiếu son là y như những con zombie vậy, đây là câu nói truyền tai của lũ bạn tôi. Chính vì đó mà son trở thành vật bất ly thân và món đồ yêu thích thứ hai mỗi khi đi bất cứ đâu. Chắc vì màu da nên bản thân mình chỉ chuộng những màu thuộc tông đỏ, đỏ cam, đỏ đậm, đỏ đỏ và đỏ. Lúc nào trong túi cũng phải nhét ít nhất một thỏi chứ không thể ra ngoài mà thiếu nó được. Và sự thật nó cứu vãn nhan sắc của bản thân rất nhiều. Bọn con trai cứ bảo “em son phấn làm gì, anh thích em mộc mạc hơn”, ôi đừng có mà vội tin nhé. Ra đường chúng vẫn ngắm các em son phấn xinh tươi đó thôi, nên cứ phải đẹp đi nhé, vì lỡ đâu lại gặp được người yêu mới ngay trên đường đời thì sao?

Đứng ở vị trí thứ ba, không thể quên được “tiền” nhỉ. Vì bạn ra ngoài đi ăn, bạn đi mua sắm, đi A đi B thì vẫn phải có tiền. Kể cả việc bạn đi ăn với crush hay người yêu hay thằng có ý định tán bạn thì lại càng phải mang tiền. À để làm gì ư, ơ thì ăn xong mình có thể share hoặc tự trả chứ sao. Người con gái hiện đại có học thức và công việc thì tự ăn tự biết trả tiền chứ có phải xin ăn ai đâu, làm người thì nên biết tự trọng chút chứ nhỉ. Bởi người xưa hay nói “miếng ăn là miếng nhục” chẳng vui vẻ hay ho gì khi ăn chùa được một bữa nào đâu, nhất là từ bọn con trai. Bản thân mình cứ phải có tiền, mình chia ra trả hoặc mình trả đồ uống, người kia trả đồ ăn, rạch ròi sòng phẳng để lỡ có chẳng tới được với nhau thì cũng chẳng có gì áy náy hay thắc mắc gì cả.

Ngoài ba thứ quan trọng và chiếm cảm tình của mình là điện thoại, son và tiền thì xếp tiếp theo là những thứ nho nhỏ xinh xinh như bông tai, đồ cột tóc và ti tỉ những thứ xinh xinh khác. Mà sở thích của mình về cơ bản đều thay đổi theo thời gian, chỉ có 3 thứ ấy là bất di bất dịch trong bao nhiêu năm qua và là những thứ bản thân mình không chỉ yêu thích mà còn cảm thấy thiết yếu nữa. Nếu mai mốt có cái gì mới mà mình cực yêu thích thì mình sẽ thêm vào sau, giờ thì chỉ vậy thôi đó. Ahihi

25.07.19
Gin.

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

GÓC REVIEW - GHI LẠI NHỮNG THỨ MÌNH ĐỌC ĐƯỢC, XEM ĐƯỢC

Bạn bè thường bảo mình là não cá, bởi trí nhớ hạn hẹp trong vòng 7 giây của bản thân. Minh chứng rõ ràng là nhắc lại những chuyện trong quá khứ, điển hình là những năm cấp 3 thôi thì đầu óc đã nhớ nhớ quên quên. Đặc biệt là tuyển tập những cuốn sách mà đã đọc, hồi ấy là trùm đọc sách, truyện tranh, tiểu thuyết các kiểu. Phải nói là mình đọc siêu nhiều, nhưng giờ quên hết sạch luôn mới sợ chứ.

Bởi vậy, bản thân phải tự ghi lại những cảm nhận sau khi đọc xong một quyển sách để mà sau này còn xem mình đọc được bao nhiêu, cảm nhận của mình sau những cuốn sách đó là như thế nào nữa. À mà không những sách, những bộ phim, những bài hát hoặc món ăn gì đó thì mình cũng sẽ ghi lại hết để sau này lỡ có quên thì còn có chỗ mà ghi nhớ lại :D

Đọc nhiều hơn, nghe nhiều hơn giúp con người ta vui vẻ hơn đấy.

Dạo này mình đang xem Pretty Little Liars và Stranger things, thêm nữa đọc một số quyển bản tiếng Anh như "Finding Audrey" và "The sky is everywhere" cùng một số sách nói, tại mình đang ở bên Malaysia nên việc mua sách tiếng Việt là hơi khó, mà đọc ebook thì mắt mình cũng cận lòi ra rồi, thế nên nghe audio cho dễ. Bản thân tốt hơn là nên bổ sung tí chất xám vào, để không có bị nông cạn với trống rỗng; với lại đọc nhiều, nghe nhiều khiến tâm hồn mình lặng lại và bản thân cảm thấy vui vẻ hơn nữa đấy.

À còn những món ăn, những nơi mình đi, những người mình gặp thì mình cũng review nốt, chỉ là không biết khi nào mới viết xong thôi. Cứ viết để ghi lại thôi, chứ cũng không có mục đích thương mại hay câu view nổi tiếng gì đâu. Tự đọc lại chứ lỡ ai đọc được thì lại chui đầu xuống đất không kịp luôn đấy. Hôm nay trốn việc viết nhiều thế thôi, hẹn hôm sau viết tiếp hén. 

25.07.2019
Gin.

DAY 01: I AM...

I am the hero of my own life!

Một cái tên giống như con trai và chữ "Thị" khẳng định lại giới tính. Nhưng hầu hết mọi người khi nghe đến tên thì cũng kiểu "ơ con gái mà tên Việt à, chưa thấy bao giờ". Ờ thì giờ thấy rồi nè, lạ lùng ghê. Mà tên thật của mình chưa bao giờ được gọi đàng hoàng ngoài những lúc thầy cô gọi điểm danh hay trả bài, còn lại toàn bị thêm bớt bởi sự thong manh của đám bạn. Nhớ hồi cấp một cấp hai với cấp ba, tụi nó gọi là "vịt", "vẹt"; lên tới đại học thì gọi là "Gin" à tại vì hồi đó xem Bleach mê ông Ichimaru Gin, nên đặt tên Facebook theo luôn, bọn bạn hồi đó toàn gọi theo tên Facebook, nên tên Gin ra đời và được dùng mãi cho tới lúc đi làm - và tới tận bây giờ (ờ vẫn đi làm kiếm ăn, chớ nghỉ là đi ăn xin đấy huhu).

Là Bạch Dương nên tính tình thì gói gọn trong mấy chữ "khùng điên lên cơn bất chợt". Tự cảm thấy tính tình cũng không mấy dễ chịu và hiền dịu lắm, trước giờ cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện mọi người đánh giá mình như thế nào, hiểu được thì chơi không hiểu thì nghỉ chơi cho khỏe thân. À nói cho to mồm thế thôi chứ lâu lâu cũng ngồi suy nghĩ như dở người về những người đi qua đời mình, về những chuyện đã xảy ra bla bla. Nghĩ xong rồi đâu lại vào đấy cả, ngay cả chuyện tối nay ăn gì còn chưa tính được nữa cơ mà, lâu lâu tâm trạng để người ta nghĩ mình cũng có nội tâm sâu sắc chứ không phải chỉ là cô gái nông cạn (ahihi).

Người ta hay bảo nếu một đứa con gái có anh trai thì sẽ là cô công chú nhỏ, còn nếu con gái có em trai thì sẽ như một thằng đàn ông. Đấy là chỉ có một thằng em trai thôi nhé, còn đây có tận hai đứa, mà lại là sinh đôi nữa, thì cũng thật dễ dàng khi mình trở thành một con sư tử xổng chuồng giới tính đực. Mà nói quá lên thế cho vui thôi, chứ mình hiền queo à, có bao giờ làm gì ai đâu cơ chứ. Tuy là thích ăn thịt thiệt đó nhưng có bao giờ ăn tươi nuốt sống ai đâu, toàn ăn chín uống sôi không đấy chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng âu cũng do duyên trời sắp đặt cả, có lẽ không phải sinh ra trong một gia đình hoàn hảo và giàu có nhưng mọi thứ lại luôn diễn ra theo cách tốt đẹp và thay đổi từng ngày để hoàn hảo hơn. Có một số giai đoạn thì cũng không gọi là vui vẻ gì, cuộc đời mà, phải lên xuống như điện tâm đồ ấy, chứ nếu cứ thẳng tè tè thì chắc chết từ lâu rồi. Những chuyện trải qua dù là vui dù là buồn thì cũng đều góp phần khiến cho bản thân trưởng thành và có được ngày hôm nay. Gia đình không giàu có - dạy cho mình cách vượt lên mọi chuyện bằng chính khả năng và nghị lực của bản thân chứ không phải chờ đợi một ai giúp đỡ.

Túm váy lại thì mình là một đứa dở hơi cám lợn đấy các bạn ạ. Sau này mình sẽ viết thêm vài cái linh tinh, thông qua mấy mẫu chuyện đó thì cũng không hi vọng các bạn hiểu được mình đâu, bởi mình còn chẳng hiểu nổi bản thân cơ mà. Thôi thì cứ vui vẻ làm những gì mình thích, tự bản thân giành lấy những gì thuộc về mình và luôn tự hào vì "I am the hero of my own life"!

22.07.19
Gin

30 DAYS WRITING CHALLENGE - LỜI TỰA

Dạo này thật sự muốn làm điều gì để cho bản thân bận rộn và có ích hơn, thay vì mỗi ngày đi làm về chỉ nấu ăn, ăn rồi nấu... Xong lại ôm điện thoại xem n clip nhạt nhẽo. Mình nói với Nina - chị đồng nghiệp người Malaysia về ý tưởng mỗi tháng phải làm một điều gì đó mới mẻ để ghi nhớ, bởi một năm có 12 tháng thôi, mới chớp mắt mà đã hết nửa năm trôi qua nhạt nhẽo rồi. Rồi mò mò tìm mấy thử thách và tìm ra được cái này "30 days writing challenge". Thấy cũng hợp lý phết, bởi khả năng viết của mình cũng không phải quá tệ, cũng viết được vài thứ linh tinh, tuy là không thật sự tốt nhưng cũng ở mức là đọc được. Mà tại vì không viết nhiều nên khả năng chỉ có vậy thôi, nên nếu viết nhiều hơn, đơn giản là giải tỏa những cảm xúc trong bản thân, và cải thiện khả năng viết, khả năng suy luận thì còn gì bằng nhỉ.

Nguồn: Google

Cơ mà hình như những sở thích của mình đều đến không đúng lúc, sau lần công tác trước thì mình đã tiễn chiếc laptop gắn bó gần 7 năm lên đường thỉnh kinh, sau bao lần làm vỡ, hư ổ cứng, hư màn hình thì lần này hư chip luôn. Dự định sẽ mua một cái nhỏ gọn nhưng mà chắc phải từ từ, giờ tài nguyên cạn kiệt quá đi mất. Chưa kê đến lại còn có ý định làm "30 days recording audio book challenge". Lại cái tính hứng lên là muốn làm tất cả, nên cứ theo từng cái một, chứ không lại cả thèm chóng chán thì mệt.
À mà đây là cái blog mình lập từ năm 2015, thời còn đi thực tập ở MOA. Không nhớ rõ như thế nào nhưng lập blog để ghi lại những gì học được ở trên trung tâm và report lại cho thầy thì phải, từ hồi nghỉ ở đó xong cái đóng bụi luôn. Thôi giờ có sẵn thì cứ làm thôi, đỡ tốn thời gian mày mò làm lại :D
Các bài viết có lẽ không được đều đặn lắm vì mình không có laptop ở nhà, nhưng sẽ được post khi mình có thời gian. Viết mấy cái này cũng đau đầu lắm, tại những cái chuyện xưa cũ thì mình không nhớ được nhiều, thôi cứ nhớ gì viết đó đi ha.

Thân.
Gin


Thứ Ba, 23 tháng 7, 2019

BA NĂM SAU NGÀY TỐT NGHIỆP, MÌNH ĐANG Ở ĐÂU?

Mới đây Facebook nhắc nhở đã 3 năm kể từ ngày mình tốt nghiệp đại học. Đúng là thời gian như chó chạy, chưa làm được gì thì đã vèo một cái mất quách ba năm. Nhìn lại những tấm hình lúc đó thấy tươi vui quá vì cuối cùng cũng thoát được cảnh đày ải trên giảng đường đại học, có thể cất cánh tự do, theo đuổi bao hoài bão và ước mơ. Nào có biết đó cũng là ngày chấm dứt những tháng ngày tự do không ưu tư của đời mình.

Từ ngày tốt nghiệp, cũng có rất nhiều chuyện xảy ra từ bạn bè, tình cảm cho đến gia đình, hầu như mọi thứ đều thay đổi. Nhớ những ngày sau khi tốt nghiệp, bản thân đã chông chênh như thế nào khi bắt đầu tìm việc, bắt đầu cuộc sống tự lập mà không có sự hỗ trợ từ phía gia đình. Có lẽ đó là những tháng ngày đáng nhớ nhất. Biết làm thế nào khi một cô bé mới ra trường, kinh nghiệm hầu như không có, trong đầu chỉ toàn những kiến thức máy móc và mớ quy trình mơ hồ, ấy vậy công ty nào cũng đòi kinh nghiệm, hỏi thử bọn sinh viên mới ra trường thì đào đâu ra cơ chứ. Bản thân mình lúc ấy cũng có kinh nghiệm khi thực tập ở một học viện về Digital Marketing và cả lúc thực tập ở công ty về Bất động sản. Nhưng hình như lúc ấy tất cả đều không đủ, nào là kinh nghiệm trong công việc còn cả kĩ năng mềm để không bị các công ty ma lừa đảo nữa. 

Trong nửa năm đầu sau khi tốt nghiệp, bản thân cũng kết thúc một chuyện tình chóng vánh với cậu bạn quen biết ở chỗ làm thêm, đổi hai công ty và một số nợ nần mượn bạn bè để sống qua ngày vì lương thì bèo mà vật giá thì leo thang. Mãi đến khi chuyển qua làm trợ lý (Assistant) bên công ty Hàn Quốc thì mới gồng gánh trả hết nợ. Mà nói Hàn Quốc cho oai, chứ lương lậu thì bèo nhèo, vì làm bộ phận văn phòng, công việc nhẹ nhàng nên lương cũng thế thôi, được cái là công việc không áp lực.

Vì không phải chạy nhong nhong ngoài đường dưới cái nắng 40 độ Sài Gòn, nên da dẻ bỗng lại trắng lên, hình như lúc này là sự bắt đầu của một con bánh bèo ưa màu hường, rồi đầm váy các kiểu. Cứ thế èo èo 2 năm trôi qua. Lúc ấy đang là 23 tuổi thì phải, bố mẹ nuôi ý định bảo mình kiếm một anh chồng rồi cưới xin là xong, còn bảo đừng đổi việc, việc đang nhàn đang khỏe đổi lại cực thân. Lúc đó bản thân cũng có những suy nghĩ riêng, siêng về nhà hơn, quan tâm đến bố mẹ nhiều hơn vì ý thức được rằng cũng chỉ vài năm nữa là phải lấy chồng thật, tới lúc ấy thì làm gì có cơ hội để mà quan tâm đến bố mẹ nhiều như thế nữa. Chuyện tình cảm lúc ấy cũng chẳng có gì gọi là nghiêm túc cả. 

Đúng là người ta bảo người tính không bằng trời tính. Đùng cái, bố mẹ chuyển nhà, mình nhận được đề nghị qua Malaysia làm Marketing. Bản thân cũng đã phải suy nghĩ khá nhiều về công việc, về tương lai về sau này. Lần này vừa là cơ hội vừa là thử thách mà còn chưa chồng con gì thì cứ xách vali lên mà đi thôi. Thế là qua đây gần 1 năm rồi. Tất tần tật là đủ 3 năm sau ngày tốt nghiệp, 3 công ty chính thức, vài người bạn, vài người gọi là yêu. 

Thật ra cũng có hàng tá thứ bên lề nữa, nhưng chắc may mắn nhất là mình vẫn còn ở đây, vẫn vui vẻ vẫn khỏe mạnh. Tới giờ bản thân thấm chuyện cuộc đời phải có nốt thăng nốt trầm, có đau khổ mệt mỏi thì mới biết quý trọng sự bình yên.

Bây giờ thì đã 25, người ta bảo là cái tuổi đánh dấu nhiều thứ, và thay đổi rõ ràng về suy nghĩ lẫn nhận thức. Bản thân thấy đây là cái tuổi bất cần mất rồi, sự nghiệp thì vẫn chưa ổn, tiền tài vẫn chưa phải là dư giả nhưng lại có thể tự nuôi bản thân nên đâm ra cảm thấy cuộc đời chẳng có gì là đủ, chẳng có gì là chắc chắn. Qua rồi cái tuổi tin tưởng quá đỗi vào tình yêu hay mong chờ một bờ vai vững chãi, một lời thề nguyền suốt kiếp bla bla... Giờ chỉ có thể tin vào bản thân, làm mọi thứ để quyết định được cuộc sống của bản thân. 

Bởi dù có trông chờ hay hi vọng vào ai thì bản thân mình cũng không thể biết được kết quả, cảm thấy sự đầu tư không chắc chắn về lợi nhuận thì nên dừng lại. Thay vào đó hãy đầu tư cho bản thân, hãy mong đợi và thay đổi bản thân vì đây là những điều mình có thể điều khiển, có thể thay đổi và quyết định được. 

Hãy tự thay đổi bản thân, chứ đừng mong bản thân có đủ quyền năng để thay đổi người khác!

23.07.19
Gin